Lam đã lấy học bổng như thế nào?
Cho các bạn nào muốn tìm hiểu về phần viết luận, các bạn có thể kéo nhanh xuống phía dưới.
Thật ra mình nghĩ việc lấy học bổng nó cũng không quá khó khăn hay to lớn, đối với các bạn đang sống và học tập tại Mỹ. Còn với học sinh ở các nước xa xôi như mình, thì chắc là một điều gì đó — tuyệt vời.
Lam viết blog này cũng muốn thử sức trong việc truyền cảm hứng, vì thấy mình có quá nhiều hứng thú chưa thực hiện nên thôi chia bớt :))
Dám thử dám làm
Mình nghĩ đây là cái thứ mà mình hơi bị dư đây.
Ngày xưa mình cũng từng sợ thất bại lắm. Làm cái gì là nghĩ lại xem lỡ thất bại thì nhục cỡ nào, sẽ tốn cả mớ thời gian vào đấy. Tính tới tính lui, rồi thì mình cũng fail. Làm 10 Nát hết 9. Mà nghĩ lại thì thật ra đó giờ mình làm việc gì cũng ‘liều lĩnh’ cả. Thất bại riết mình cũng quen với nó rồi.
Nhưng ít nhất nó cho mình biết là “cứ thử cứ làm đi, được thì tốt, không thì là trải nghiệm”. Có một câu mình đọc được hồi thi ôn thi Đại học mà mình mãi nhớ tới giờ "Không có gì khó đến nỗi người khác làm được mà bạn không làm được." Tuổi trẻ, bạn nên thử. Tuổi trẻ, không nên cho phép mình sợ bất cứ thứ gì cả.
Hiểu rõ bản thân và tự tin vào bản thân
Cái này mình học từ Huyenchip. Mình từ đọc sách chị Chip, chị cũng có nói rằng, các bạn trẻ Việt Nam hay quên build một profile cá nhân cho bản thân, luôn luôn có một cái gì đó riêng, một cái Facebook mang dấu ấn riêng, một trang web, một blog, hoặc khi ai đó hỏi, em muốn trở thành gì, bạn có thể tự tin mà chia sẻ như một thứ ấp ủ đã lâu.
Một số câu mà các bạn, các bé hay hỏi mình:
- Em thấy chị thi ACM, có thứ để ghi vào. Em không thi nên cũng chả biết ghi gì.
Về vụ này, mình muốn khẳng định ACM là một con đường mình theo đuổi, không phải là con đường duy nhất cho tất cả mọi người. Hãy lựa chọn cái gì bạn yêu thích, và làm thật tốt nó. Bạn có thể không thi ACM, hackathon. Nhưng bạn có các điều thú vị khác: project trên github, có app trên store, tất cả mọi thứ đó đều đáng được ghi nhận.
- Thế mình không có cái gì ở những cái trên thì sao?
Thế thì mình chịu. Bạn không cố gắng mà cũng thắng thì còn ai chịu cố gắng nữa. :v
Có thể nói khi apply các học bổng này, mình là một đứa tiếng Anh chỉ ở mức trung bình giống nhu bao bạn khác, chưa IELTs. Cái duy nhất mình có là sự tự tin. Khi apply, họ yêu cầu viết 2 đoạn văn bằng tiếng Anh. Viết văn bằng tiếng Việt mình còn ngu, nói chi tiếng Anh. Nhưng mình cứ thử thôi. Mình nghe ở đâu đó một câu rất hay. Nếu dùng tiếng Anh để giao tiếp, đừng quan tâm đúng hay sai. Chỉ quan tâm người nghe hiểu hay không. Mục đích của giao tiếp là để hiểu nhau, không phải để đánh giá trình độ của nhau. Từ đó mình tự tin hẳn.
Cho nên sau việc giới thiệu của bạn bè, mình đã quyết định apply thử và nhận được scholarship sau đó 2 tháng.
Bài luận của mình như thế nào?
Mình đã viết cực kì chân thành, giản dị về những thứ mà mình trải qua, những thứ mình đã làm, và mục tiêu mình hướng tới.
Bản thân mình là một người rất thích chia sẻ kiến thức lập trình ngay từ những ngày cấp 3. Khi tham gia BigO Coding mình càng nhận ra cái đam mê đó lớn hơn. Mình tập trung vào điều đó. Trong bài luận mình nói mình muốn các bạn trẻ Việt Nam (không riêng gì nam và nữ) sẽ có nhiều cơ hội hơn để tham gia các hội nghị Quốc Tế, thực tập ở các công ty Quốc Tế, điều mà các bạn xứng đáng được nhận với những nổ lực hiện tại.
Có một thứ đặc biệt hơn cả để mình muốn viết cái bài này, là cảm ơn tới my summer sister. Một cô gái Việt Nam đang du học Mỹ :)
Một cô gái với nhiều ước mơ và hoài bão. Một cô gái luôn cố gắng tiến về phía trước. Dám thử dám làm không sợ sai, không sợ khó khăn.
Hạ bắt đầu lên lại học với major là Finance, sau khi chọn major là Computer Science, Hạ thích và theo đuổi nó. Vừa rồi Hạ có intern ở Microsoft. Nói vậy thôi chứ sau thời gian hai đứa trầy trội cùng nhau thì mới biết muốn có được kết quả như này Hạ nổ lực hơi bị nhiều.
Hạ là một cô gái lạc quan, có đam mê và định hướng. Điều này là điều mình cực thích và rất hay nói chuyện với Hạ.
Hạ rất quan tâm tới bạn bè, nhớ cái hôm đợi kết quả GHC, hai đứa tim phập phồng mà Hạ cứ bảo, chị muốn em đi quá chị muốn em đi quá. Hôm mình phỏng vấn visa lần 1 lần 2 cũng vậy. Nói tới đây mới nhớ, nhận học bổng xong chưa phải là hết, còn một bước khó nhọc nữa là xin visa.
Xin Visa Mỹ 2 lần
Mình cũng tìm hiểu kĩ, cũng hỏi mấy bạn vừa qua Mỹ đi hội nghị. Mấy bạn bảo, yên tâm đi, dễ lắm, nó nói gì hỏi đó. Đừng manh động quá nó lại nghi. Cứ chuẩn bị hết giấy tờ là được. Đi hội nghị chắc dễ mà. Tin lời mấy bạn, mình cũng tới. Chị CO không đọcgiấy tờ gì cả. Rồi hỏi mình mấy câu như. Đi Mỹ làm gì? Đi du lịch bao giờ chưa? Kết hôn chưa? Rồi bye bye mình.
Omg, my door was closed. Tim mình dường như tan vỡ, thôi số phận đưa đẩy không thể nào đi được mà. Tuy nhiên về nhà tìm hiểu kĩ hơn thì bạn có thể apply lại visa ngay lập tức. (Nếu các bạn nào có muốn xin visa hội nghị, thì có thể đi xin sớm đi, nếu có rớt còn có thể phỏng vấn lại, chứ cận ngày quá thì toiiii).
Mình bỏ ra 2 tuần để lướt blog, coi youtube, liên hệ với nhiều bạn để tìm hiểu thật kĩ. Các bạn thường nói như vầy:
- Con gái Việt Nam 20 tới 30 tuổi khó đi lắm. Người ta lại sợ qua đó lấy chồng.
- Hộ chiếu trắng khó đi lắm. Đã vậy còn đi một mình.
Dù sao, mình vẫn muốn thử lại một lần nữa. Lúc nào mình cũng nghĩ “Nếu không thử sẽ không có bất cứ cơ hội nào cả”. Thế là apply lại, chuẩn bị kĩ lưỡng toàn bộ mọi thứ. Hiểu được những thứ người ta đang nghi ngờ mình để mà nói luôn khỏi để người ta hỏi :)) Những thứ nên chuẩn bị nếu đi phỏng vấn đi hội nghị.
- Đi đâu? Plan của chuyến đi.
- Chuyến đi này quan trọng như thế nào. Nếu không được cấp visa để đi có ảnh hưởng gì không?
- Điều gì chắc chắn sau chuyến đi bạn sẽ trở về Việt Nam.
Sau kì phỏng vấn lần 2, mình đậu visa, cảm giác thật Yomost.
Và ngày mai mình sẽ lên máy bay đi chu duuuuu.